Đã lâu tôi không viết, thành ra tôi vụng dại viết đi viết lại phần khởi đầu, một phần vì ngổn ngang suy nghĩ, một phần vì không biết nên bắt đầu từ đâu. Có lẽ hãy để tôi kể cho bạn nghe - và cho chính ‘em’ - điều đang chất chứa trong lòng mình.

Đầu tiên, tôi thấy đau đớn, như có hàng nghìn mũi gai cắm vào tim. Tôi giận dữ, uất hận, thậm chí từng nghĩ đến trả thù. Dần dần, tôi thấy thương hại chính mình, và cả người đã phản bội tôi. Cuối cùng, tôi nhận ra: nguồn cơn có lẽ nằm ở chính chúng tôi.

Em từng hỏi vì sao tôi cứ níu kéo. Tôi trả lời rằng tôi không còn ai ngoài em. Có lẽ đó là một câu trả lời sai. Thật ra, em đã trở thành một phần quá quen thuộc trong đời tôi. Mất đi em giống như mất đi một phần chính mình – và con người ta đau đớn nhất khi mất đi thứ thân thuộc với mình.

Tôi đau không phải vì bị phản bội, mà vì nghĩ em mãi là của mình. Nhưng sự thật là không ai thuộc về ai. Và Em đúng khi nói rằng nên buông bỏ Em khi Em muốn ra đi



Và em cũng đã đúng khi nói rằng ta không nên yêu ai chỉ vì thương hại người đó. Có lẽ tôi đã sai khi làm như vậy, và em cũng đúng khi không thương hại tôi mà chọn ở lại bên tôi. Chúng ta chỉ nên chọn ở lại bên nhau khi còn yêu nhau, còn thương nhau và còn sẵn sàng chấp nhận đối phương – cả những điều tốt đẹp lẫn những điều xấu xí.

Tôi đã yêu em, hết yêu em, rồi lại yêu em, rồi lại hết yêu em. Nhưng vẫn còn thương em, và có lẽ tôi từng nhầm lẫn tình thương với tình yêu. Nhưng dù tình yêu có phai, tình thương vẫn ở đó như một sợi dây gắn kết giữa chúng tôi.

Thứ tình thương ấy là đại diện cho năm tháng đã cùng nhau đi qua thăng trầm, là ký ức chung, là điều đã làm tôi trưởng thành hơn. Tôi từng ích kỷ, yếu đuối, nóng nảy, và tôi đã dùng chính tình thương em dành cho mình để trút lên đó mọi sai trái. Nhưng cũng nhờ tình thương ấy, tôi học được sự chín chắn, trách nhiệm, và cảm giác được yêu tuyệt đối là thế nào.

Bài hát yêu thích của tôi – Photograph – có lẽ rất hợp vào lúc này. Tình yêu có thể đã biến mất, nhưng trong những bức ảnh thì không. Nó vẫn tồn tại mãi ở đó, như một minh chứng cho những năm tháng chúng tôi đã bên nhau.

Tôi hối hận. Hối hận vì đã không quan tâm em nhiều hơn, vì những lần nóng nảy làm em tổn thương, vì đã không san sẻ và lắng nghe em đủ. Tôi hối hận vì đã không nhận ra em cũng đang đau đớn và cần một bờ vai, vì đã bỏ qua những dòng em viết, những điều em nói, và cả những tín hiệu em im lặng gửi ra. Tôi hối hận vì đã không thấy được em là một người sâu sắc đến thế — và tôi đã coi thường điều đó. Tôi hối hận khi cho rằng sự hiện diện của em trong cuộc đời tôi là sự sẵn có, là một thứ trời ban, trong khi nó đáng lẽ là một thứ cần tranh đấu mỗi ngày

Và tôi hối hận khi nhìn thấy tấm ảnh cuối cùng cô ấy thật sự hạnh phúc với tôi đã từ rất lâu, hối hận vì ước gì mình đã dẫn cô ấy đến nhiều nơi hơn, để tạo ra nhiều kỉ niệm hơn.

Chính vì vậy, tôi hiểu rằng quyết định rời đi của em là đúng, chỉ là cách mà cô ấy rời đi đã sai, đã khiến tôi tổn thương. Và sự thật là cô ấy đã ngoại tình cảm xúc trước khi chia tay tôi, dù bị động hay chủ động - Em đã để một ai đó quan tâm và mở lòng với người đó. Em không hoàn hảo, tôi cũng vậy. Nhưng đôi khi hai đường thẳng chỉ song song, gặp nhau một đoạn rồi lại tách ra. Đau đớn, tổn thương, nhưng đó cũng là lẽ thường của cuộc sống.

Người ngoài khuyên tôi: "Quên đi, tập trung vào công việc", "Tha thứ cho cô ấy", "Đừng liên lạc nữa". Nhưng không ai hiểu rõ bằng chính tôi và em – rằng chúng tôi đã bắt đầu vì điều gì, và đã kết thúc vì điều gì.

Thời gian rồi sẽ chữa lành. Tôi biết, đến một lúc nào đó, khi nỗi đau phai mờ, khi ký ức chỉ còn là ký ức, khi hận thù biến tan – tôi sẽ bình thản hơn.

Cô ấy còn nói: sự trưởng thành mà tôi có được hôm nay, sẽ dành cho một người khác – một người mới. Em tin rằng tôi sẽ biết cách bảo vệ và yêu thương người đó, như cách em từng mong mỏi. Và tôi không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng tôi tin nó sẽ mỉm cười với tôi

Và anh mong, mong cho Em những điều tốt đẹp nhất, dù là cùng anh hay không.

Gửi Em, Ngân - Người từng đi qua thanh xuân Anh