Đã lâu rồi tôi không dậy vào buổi sớm, vì lịch trình bận rộn đến khuya
Và cũng đã lâu không thực sự chậm lại để lắng nghe tiếng rả riết của gió, của củi lửa, của hương thơm, của những vết sần ở quanh tôi
Tôi nhận ra, mình bỏ lỡ.





Bỏ lỡ những điều đơn giản để đi kiếm tim thứ xa xôi, cũng phải thôi, vì đó là tuổi trẻ.

Và buồn cười là bây giờ, tôi vẫn còn trẻ, nhưng nói câu này, nghe có vẻ tôi già.

Nhưng có lẽ khi sống quá nhanh, người ta không được hạnh phúc lắm, vì tôi là vậy.

Thành ra, có lẽ phần nào tôi để đánh mất bản thân mình, nói đúng hơn, là tôi đi lạc nó.

Để không lắng nghe, để mặc nó tung hoành. Và đến một lúc, nó nổ tung và cố gắng kiểm soát tôi.

Và đã lâu tôi không hiểu mình nghĩ gì, thực sự nghĩ gì, trái tim tôi có đau không, những dòng suy nghĩ của mình là thật hay giả tưởng.

Tôi nhận ra, mình bỏ lỡ những khoảng khắc vô giá của tháng ngày mình còn ở trên mặt đất

Và tôi nhận ra, khi chậm lại, mình lắng nghe chính mình và mình kiểm soát được đứa trẻ bên trong mình

Vì mình thực sự lắng nghe điều nó cần là gì

Nhưng mình không chiều chuộng nó nữa, mà thuyết phục nó nghe lời mình

Và có lẽ bản chất tôi là đi thật xa để quan sát những thứ xung quanh, bên ngoài chỉ để cuối cùng, hiểu rõ hơn, mình muốn gì và cần gì

27/11
10:40 PM
Thien