Tôi vẫn còn nhớ như in cái giấc mơ của tôi những ngày còn lên năm lên bảy, dẫu bây giờ đã là chàng trai 30, đó là được trở thành một kiến trúc sư.
Cạch!
Ra ăn cơm đi Minh, con ơi - Bà ngoại kêu
Dạ, con ra liền.
Cất chiếc laptop ghi lại những dòng ghi chú này, tôi sẽ tạm thời nói lên suy nghĩ của mình với bạn nhé.
![]() |
| A man standing on Green Grass Field. Source: Pexels Author: Loifotos |
Cả tuần rồi mày mới thèm về nhà, sao dạo này mày bận quá vậy con? - Ngoại hỏi
Dạ tại vì dạo này con bận đi công trình quá ngoại, ngoại biết mà, dạo này công ty mới nhận thêm nhiều dự án nên con buộc phải đi, hết việc là con về với ngoại liền, ngoại yên tâm nghen - Tôi đáp như máy móc
Bây cứ zậy đó, coi sao thì làm chứ riết ngoại tưởng nhà này là nhà trọ không, thôi ăn đi rồi còn đi làm nữa - ngoại buông thỏng câu trách móc.
Sau câu nói, tôi và ngoại cũng không nói nhiều với nhau nữa, thêm vài ba câu hỏi về cuộc sống giữa tôi và ngoại, tôi xong vội chén cơm rồi vội thưa ngoại đi làm.
Vậy đó, cuộc sống của tôi với ngoại, có hai bà cháu mà thấm thoát được mấy chục năm rồi - kể từ lúc ba và má bỏ tôi ra đi lúc tôi lên năm.
Tôi vẫn còn nhớ đó cũng là lúc tôi nhen nhóm cái giấc mơ kiến trúc sư mà ba đã gieo cho tôi, khi dẫn tôi đi công trình với ba. Cái cảm giác ngưỡng mộ những chú thợ hồ vất vả, những chú quản lý công trình đội cái nón màu cam và cả những bụi bẩn khắp nơi, có khi là chính ba tôi - người kiến trúc sư phải lao vào xúc đất vì thiếu người, ba nói cái nghề này cực lắm chứ không phải ngồi bàn giấy, mà cái cảm giác được tạo ra một thành quả là một tổ ấm khiến ai đó hạnh phúc làm cho mình có cảm giác tự hào, lâu lâu đi qua lại con phố đó, có ghé ngang ngôi nhà đó cũng có thể nói đây là nhà mình xây, vậy đó. Chỉ vậy thôi, tôi yêu cái nghề và giữ mãi ước mơ đó từ bao giờ. Và năm tôi vừa bước chân sang tuổi thứ sáu, là lúc ba má tôi li dị. Buồn chưa? Ai buồn chứ tôi không buồn, vì tôi còn bà ngoại.
Nói vậy thôi chứ thật ra tôi cũng buồn, mà vì hồi đó còn nhỏ quá, có hiểu gì đâu chuyện người lớn nên tôi cũng chấp nhận sống với ngoại, ba thì đi lấy vợ khác còn má thì lâu lâu ghé qua thăm, cũng được vài năm đầu thôi rồi mất tăm, cho đến giờ, hai mươi lăm năm sau.
Thôi kể chuyện buồn hoài, quay lại, nói chứ tôi và ngoại hai bà cháu thương nhau lắm, thì từ cái hồi chuyển qua sống chung với ngoại ở căn nhà vách nhỏ, nghe thì ai không biết hoàn cảnh của bà cháu tôi đúng không, nghèo lắm.
Ba nó thì đi lấy vợ khác còn má nó thì bỏ đi, hỏi ai nghe hoàn cảnh đó mà không biết, thành ra, bà con lối xóm cũng hỗ trợ bà cháu tôi ít nhiều, bà thì già rồi mà vẫn nhận thêm gấu bông về nhà làm thêm hỗ trợ được cho tôi tiền học. Ngoài giờ đi học ra, tôi cũng đi giao báo, bán sữa đậu nành ngoại nấu hay múa lân, có tiền là đưa cho ngoại hết, còn dư thì bỏ hết tiền mua sách kiến trúc đọc, hồi đó làm gì có sách hiện đại hướng dẫn tây ta như bây giờ, chỉ có vài ba đầu sách của nhà xuất bản trẻ mua để đọc thôi. Tuổi thơ vậy đó mà tôi quyết không bỏ cuộc, cứ nấn ná với cái ước mơ mà ba tôi không chỉ dạy được cho tôi, mà ngoại cũng có nói là tôi đúng là giống ba, cái máu ham học trong người, rồi còn được trời phú cho cái khả năng thích quan sát người ta, vậy mới hay.
Tôi thích kiến trúc lắm, thành ra tôi học giỏi toán cũng vì lí do đó, tôi mê nhất là môn hình học, sau này khi lên đại học thì tôi vào đại học Kiến Trúc Thành Phố Hồ Chí Minh dù ngoại nhất quyết nói là không được học vì sợ tôi giống ba tôi, dù tôi vẫn không hiểu vì sao ngoại lại sợ tôi giống ba, bởi vì, kiến trúc sư chứ có phải giang hồ du côn đâu, cũng càng không phải nghề nhà giáo ít tiền, nó có tương lai mà. Bỏ ngoài tai những lời khuyên răn, tôi vẫn quyết tâm theo đuổi và cho đến giờ đã khi đã trở thành một kiến trúc sư, một giám đốc của một công ty xây dựng, tôi vẫn không quên khao khát ngày xưa của mình.
Đó cũng là lí do vì sao mà ban quản trị hay nói tôi là giám đốc mà cứ bỏ quên việc quản trị, thay vào đó là tôi thích ra công trình, thích đội nón cam, thích mặc áo công nhân để trực tiếp xem dự án. Tôi đi một ngày mấy dự án cũng được, nói chuyện với bao nhiêu công nhận cũng được hay ăn cơm bụi 3 bữa một ngày dĩ nhiên là được nhưng bắt tôi phải ngồi bàn họp hành chỉ hơn một tiếng là tôi đuối sức, vậy đó.
Cuộc sống hiện tại của tôi là vậy, dù dạo này có bận rộn hơn khoảng thời gian trước rất nhiều vì tôi mới ngồi vào vị trí giám đốc không lâu, mọi thứ cũng không khác nhiều đâu, sáng thì cũng như thường lệ là tôi dù bận rộn thế nào cũng ráng ngồi xuống ăn cái canh trứng cà chua mà ngoại nấu, dĩ nhiên không phải ngày nào cũng ăn món đó mà trong tuần chắc chắn sẽ có vài bữa sáng nấu món đó, cho đến giờ tôi cũng không biết là vì tôi thích món đó nên ngoại nấu hay vì cả hai bà cháu đều thích nên ngoại nấu nữa.
Trong kí ức tệ hại của tôi là cái ngày hôm đó là một ngày tầm tã trời mưa, tôi bán sữa đậu nành về muộn, còn dư một chút trong can nên lấy ra để hâm lại hai bà cháu uống, người ướt sũng được ngoại lấy cái khăn sờn xanh ra lau khô cho, bên trong là mùi thoang thoảng của trứng và hành tím phi, tôi hỏi ngoại là cái mùi gì mà thơm vậy ngoại, ngoại mới nói đó là mùi canh trứng, lần đầu tiên tôi nghe đến món đó. Cái món nó nghe đơn giản vậy thôi mà nó ngon lắm, cái táng trứng béo béo thơm thơm trộn lẫn với hành tím được làm chín trước đó, thêm cả vị chua của cà khiến ai ăn lần đầu cũng đều thích, tôi có lẽ không phải ngoại lệ. Và đó cũng là ngày định mệnh khiến tôi nhớ mãi và nhắc mãi với ngoại.
À mà, hôm nay cũng là một dịp đặc biệt nhỉ, để tôi chia sẻ với bạn, đó là ngày mà tôi sẽ bàn giao một ngôi nhà rất đẹp cho một khách hàng, vì sao nó lại đặc biệt là bởi vì ngôi nhà này được tôi thiết kế theo ý của gia chủ với mong muốn tạo ra một cảm giác trong lòng thành phố nhưng hơi thở của thôn quê Tiền Giang ngày xưa mà ba mẹ anh ấy đã sống cùng với gia đình - cái cảm giác mà anh ấy không bao giờ có lại được nữa. Anh ấy nói rằng ngôi nhà này chính là món quà mà anh ấy dành tặng cho ba mẹ mình và anh muốn tôi khắc họa lại nó, một cách chân thực.
Và đó cũng là lí do mà tôi yêu cái dự án này, không chỉ bởi vì Tiền Giang cũng là quê hương của tôi mà thật ra vì nó hao hao với tôi, hay nói đúng hơn, con người tôi. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác được ngồi dưới mái hiên, tiếng nước chảy rì rào ở trên đầu, buổi chiều chiều được ngồi với ngoại, nghe ngoại kể chuyện ngoại hồi trẻ, trên tay là li sữa đậu nành còn dư hôm qua chưa bán hết hay mấy trái chùm ruột, chỉ vậy cũng làm tôi xuyến xao. Dù vậy, từ hồi tôi nói tôi muốn lên Sài Gòn lập nghiệp, sau khoảng vài năm học và ổn định trên này, tôi quyết định đón ngoại luôn lên sống với tôi, rồi ở dưới quê, người ta cũng quy hoạch lại khu đất, cái ngôi nhà nhỏ mà tôi và ngoại sống cũng không may mắn bị giải tỏa. Nói không may mắn vậy thôi chứ từ hồi ngoại lên đây, dù hồi đầu chỉ ở nhà thuê thôi thì có ngoại nên cuộc sống của tôi đỡ lắm, có người nấu cơm, giặt đồ cho, rồi còn nhắc nhở nghỉ ngơi hay làm việc vừa phải, bữa nào buồn thì cũng có ngoại tâm sự nữa. Thành ra, nói không có ba, không có má chứ tôi vẫn có ngoại!
Quay trở lại thì ngày hôm nay, tôi rốt cuộc cũng đã được thở phào nhẹ nhõm vì cái dự án phức tạp này đã xong, nói sơ qua thì dự án này chúng tôi đã mất hơn ba tháng để thiết kế bao gồm tìm kiếm chất liệu, lắng nghe ý kiến của gia chủ và tìm hiểu về phong tục của quê nơi gia chủ sống, chưa kể là làm thế nào biến nó thành hiện thực hóa với một vẻ ngoài hiện đại mà trong đó là đầy những hoài niệm và sự thanh bình. Rốt cuộc, với vẻ ngoài tinh tươm đầy sắc trắng mà bên trong thì là vươn ươm của cây cối, phía căn bếp được trải đầy những vật dụng bếp quen thuộc từ chất liệu gỗ hay căn bếp củi được làm một cách hiện đại. Tôi tin chắc là gia chủ sẽ rất tự hào về nó, vì tôi cũng như vậy.
Đúng như kì vọng của tôi là gia chủ, anh ấy rất thích thiết kế mà công ty tôi tạo ra, anh ấy dành nhiều tán thưởng cho nó trong suốt quá trình làm cho đến ngày bàn giao, anh ấy vẫn không ngót. Trong bầu không khí vui vẻ đó, tôi thấy lấp ló vóc dáng rất quen thuộc từ phía sau, cái vóc dáng của một người phụ nữ mà tôi thấy hao hao như mẹ tôi. Có phải không nhỉ?
Tôi thu hẹp với khoảng cách hơn người phụ nữ ấy bằng cách tiến tới. Một, hai và rồi ba bước, đúng là bà rồi!
Đúng là bà ấy, mẹ của tôi, người đã ngừng thăm tôi đã từ lâu rồi!
Tôi chạm vào vai bà, bà từ lúc không để ý cho đến khi quay sang chạm mắt tôi, tôi thấy mắt bà nhiều vết chân chim hơn, mà không vì thế khiến tôi không nhận ra.
Mẹ! - Tôi gần như kêu lên
Đúng là mẹ của tôi đó, anh Minh - Anh Bình gia chủ nói với tôi
Đây là anh Minh - là kiến trúc sư cho ngôi nhà mà con đã đặt niềm tin vào để xây nên ngôi nhà mơ ước mà mẹ luôn nói với con đây mẹ. Mẹ chào hỏi anh ấy đi.
Gương mặt bà - mẹ tôi, lúc ấy gần như khựng lại, đơ cứng và không thể mở lời.
Thấy tình thế đó tôi không còn cách nào khác đành giả vờ chào hỏi bà một cách đại khái dù tôi biết bà biết chắc tôi là ai. Dù Bình không nói với tôi, tôi tin là anh ấy cũng cảm thấy có cảm giác kì lạ vì sao mà mẹ anh ấy lại có biểu cảm kỳ lạ đến vậy. Mà có lẽ điều còn sốc hơn nữa mà tôi tin chắc là Bình không biết mà có lẽ tôi cũng khó có thể nói cho Bình biết, Bình là em tôi.
Bây giờ ngẫm lại, kể từ lúc nhận dự án này cho đến hiện tại, tôi mới để ý mình có một sợi dây liên kết gì đó giữa mình và Bình khiến tôi cảm giác thân thuộc và tương đồng mà tôi tin chắc, Bình cũng cảm thấy vậy. Đó cũng là lí do hai chúng tôi thương thảo với nhau rất thoải mái, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, cho đến hôm nay.
Tôi trở về nhà, mang đầy câu hỏi và sự chất vấn trong trái tim mà không thể mở lời, cứ tự hỏi vì sao mà bà ấy - người mẹ của tôi đã không thèm trở lại hỏi thăm tôi bao nhiêu năm trời, bây giờ lại ở đây? Rồi ba tôi thì sao? Rồi Bình, là con trai của bà, mà ba nó rốt cuộc là ai, vì xuyên suốt buổi gặp đó, tôi không hề thấy bóng dáng người ba của Bình.
Cũng vì thế, mà cả đêm, tôi không ngủ được. Thao thức mãi đến ba giờ sáng, tôi cũng không ngủ được. Tôi xuống dưới lầu để lấy gì đó ăn đỡ đói vì từ buổi gặp mặt chiều hôm qua đến giờ, tôi sựt nhớ mình chả có bỏ gì vào bụng cả.
Điều khiến tôi bất ngờ là ngoại tôi, cũng đang thức giờ này, ngoại đang ngay góc cửa sổ để nhìn ra ngoài ngắm trăng, tôi hỏi ngoại vì sao giờ này mà lại thức thì ngoại nói không phải ngoại thức mà ngoại mới ngủ dậy, ngoại già rồi nên ngủ ít hơn người trẻ. Tôi đắn đo lắm là không biết có nên kể cho ngoại nghe câu chuyện của tôi, đang trong tình thế tiến tới cũng không xong mà đi lùi lại không được thì ngoại hỏi có gì thì kể cho ngoại nghe, ngoại nói là bình thường giờ này có thức đâu, thức là biết có chuyện gì rồi, ngoại còn nói là tối hôm qua ngoại thấy tôi vừa bước vào cổng là biết ngay có việc gì.
Điều khiến tôi bất ngờ là ngoại tôi, cũng đang thức giờ này, ngoại đang ngay góc cửa sổ để nhìn ra ngoài ngắm trăng, tôi hỏi ngoại vì sao giờ này mà lại thức thì ngoại nói không phải ngoại thức mà ngoại mới ngủ dậy, ngoại già rồi nên ngủ ít hơn người trẻ. Tôi đắn đo lắm là không biết có nên kể cho ngoại nghe câu chuyện của tôi, đang trong tình thế tiến tới cũng không xong mà đi lùi lại không được thì ngoại hỏi có gì thì kể cho ngoại nghe, ngoại nói là bình thường giờ này có thức đâu, thức là biết có chuyện gì rồi, ngoại còn nói là tối hôm qua ngoại thấy tôi vừa bước vào cổng là biết ngay có việc gì.
Thế là tôi, tâm tình với ngoại, tôi kể hết, kể hết câu chuyện và cảm xúc của tôi. Tôi hỏi ngoại là không biết vì sao má lại ở đó rồi thằng đó là con má thì con là gì mà tại sao má lại không nhận tôi hay má không thèm coi tôi là con nữa, tôi nói với ngoại, tôi giận má lắm. Ngoại nhìn tôi bằng ánh mắt của người mẹ, ngoại âu yếm và nói với tôi: Không phải đâu, má có lí do của má đó con. Rồi ngoại kể cho tôi nghe một câu chuyện cũng là một bước ngoặc của cuộc đời tôi.
Năm đó là năm tôi còn nhỏ lắm, cũng cỡ 4-5 tuổi thì ba tôi mắc phải một căn bệnh quái ác, căn bệnh đó khiến ông ấy không thể ở cạnh người khác, dù không nói rõ ra, tôi biết đó là bệnh tâm thần mà tôi vẫn thường nghe người ta đồn đoán về ông. Người ta nói ông là lí do khiến gia đình tôi tan vỡ và tôi phải về với bà ngoại mà thật ra lí do không phải vậy. Ông bị trở chứng bệnh, bắt đầu là những triệu chứng đơn giản là ông nói lắp, quên trước quên sau dần dà mọi thứ bắt đầu kéo dài hơn, là những triệu chứng ngay không chỉ bật ra mà tắt đi, nó dần dà kéo dài hơn đòi hỏi người bệnh không được ở gần người thân vì có thể gây ra sự nguy hiểm cho người thân. Cũng vì sự lo lắng đó mà gia đình tôi đã thảo luận để cho tôi về ở với ngoại, còn bà cùng chồng là ba tôi đến một xứ khác để sống, để mưu sinh và chữa trị, khi nào ổn định sẽ quay lại. Những năm đầu, mọi thứ dù chật vật, bà vẫn ráng quay trở lại thăm tôi, dần dà, mọi thứ khó khăn nữa, bố tôi trở nặng và qua đời, bà vì quá đau khổ mà không quay lại thăm tôi. Rồi mọi thứ trôi đi, bà gặp người đàn ông khác rồi cưới người ta sinh ra Bình. Bà cũng có mấy lần viết mấy lá thơ gửi về cho ngoại và tôi nhưng ngoại nói quyết tâm không cho tôi biết sự tình này.
Nghe xong, tôi òa khóc, không phải vì câu chuyện ấy mà vì bao nhiêu nỗi lòng ngoại cất giữ mà không hề cho tôi biết, ngoại ơi!
Sau đêm đó, tôi quyết tâm sẽ đến chỗ mẹ mình để nói với bà rằng tôi không hề hận bà mà ngược lại, tôi còn nhớ bà và còn thương bà. May mắn là bà cũng vậy, bà nói hôm đó bà bất ngờ quá vì không biết tôi ở đó và hơn cả là bà ngại gặp tôi và bà không dám đứng trước mặt tôi và xin lỗi tôi. Tôi nói rằng bà không có lỗi, ba càng không có lỗi và ngoại càng không có lỗi gì khi giấu tôi.
Thì ra, Bình, người em mà tôi tưởng là cùng mẹ khác cha với mình lại chính là anh em ruột, Bình là đứa con mà ba và mẹ tôi quyết tâm có với nhau trước khi ông mất, nó chính là chiếc cầu đã kết nối tôi lại với ba mẹ mình. Thì ra mẹ tôi không hề đi bước nữa, bà đã sinh ra em trai tôi và bà đã nuôi nấng nó cho đến tận bây giờ.
Tôi thấy Bình, những đường nét trên khuân mặt nó, hệt như ba - khuân mặt vẫn còn in hằn trong kí ức của tôi, và còn cả giọng nói của nó cũng hao hao như tôi, chỉ có điều tôi giống mẹ nhiều hơn. Nó cũng nói rằng lần đầu tiên gặp tôi, nó cũng có cảm giác nhìn tôi quen lắm mà không biết gặp ở đâu.
Hai anh em tôi ôm nhau mừng rõ, tôi còn dẫn nó về gặp ngoại, cũng chính là ngoại ruột của nó, nó nói là dù lần đầu gặp ngoại mà nó có cảm giác thân thương lắm. Còn mẹ tôi, bà ấy vừa lúc gặp ngoại thì đã chạy vào lòng và ôm ngoại khóc, nhìn cảnh đó, tôi thấy bà hệt như một đứa trẻ. Còn ba, tôi biết, dù ở nơi xa, cái giấc mơ kiến trúc sư mà ba dang dở, nay đã được tôi chắp cánh và hiện thực nó, ba ơi, ba ở nơi xa, rồi có một ngày, ba con mình gặp nhau nhé.
Nhân dịp câu chuyện này, tôi chỉ muốn nói với các bạn, dù giận nhau, dù buồn nhau, dù có chuyện gì, gia đình vẫn là gia đình và dù đi thật xa ở đâu, ở điểm cuối của chuyến hành trình, nụ cười của gia đình vẫn sẽ là điều tuyệt vời nhất.
From Thien
Câu chuyện thuộc sở hữu của Trần Duy Thiện
Nếu muốn sao chép bài viết, vui lòng liên hệ tác giả hoặc đính kèm tên trước khi đăng bài.
Please ask for permission if you want to copy my post
Email: thien.tran.peter@gmail.com


0 Nhận xét