Tôi đã biết từ lâu mình thuộc kiểu người yêu thương tránh né
Và tôi cứ nghĩ nó rất là bình thường, cho đến khi tôi hiểu hậu quả của nó không hay
Và tôi tin bài viết này để minh chứng cho điều tôi đã nhận ra kĩ hơn, đưa ra những giải pháp và hiểu rõ về tâm lý của chính mình

Và như tôi đã thừa nhận rằng mình hay cho thật nhiều hoặc chẳng cho gì, đôi khi rất nồng ấm đôi khi rất lạnh nhạt. Nó xuất phát từ tuổi thơ không nhận được tình thương một cách rõ ràng khiến tôi có xu hướng như vậy.


Và điều đó khiến tôi: 
Dễ rút lại khi stress
Nhưng khi lo sợ thì lại tiến lên quá mức
Hoặc khi yêu thương thì cũng làm lố cảm xúc của mình 
Và đôi khi vì sợ tổn thương mà tôi lí trí quá mức

Và tôi biết thật ra ai trong chúng ta cũng có một tuổi thơ, và ai cũng được nuôi dạy theo một cách nào đấy, vì thế không ai là thật sự hoàn hảo, đôi khi sự thiếu hoàn hảo ấy khiến mình đạt được điều gì khác hoặc khao khát chinh phục những điều chưa có

Và tôi thầm nghĩ những tổn thương, những thử thách mà tôi gặp chỉ là một phần trong một quá trình dài rộng lớn mà tôi gặp, tôi thầm cảm ơn chúng, vì chúng khiến tôi nhìn nhận và học cách khác với mình của những năm trước

Những năm dịch bệnh, khi mọi thứ yên ả, tôi rất là nhẹ nhàng. Và tôi cho đó là tính cách thật của mình. Nhưng thật ra chỉ khi tôi hòa vào nhịp sống lại như bao người, đối mặt với thử thách, áp lực, lịch trình thì mới nhận ra mình còn nhiều thiếu xót. Nhưng điều tốt là tôi đã nhận ra và tôi dần chấp nhận chúng, thay đổi chúng

Và đôi khi tôi nhận ra mình không có ranh giới và tiêu chuẩn rõ ràng
Vì thế tôi dễ dàng thay đổi mình để hợp với người khác

Và giờ tôi mới nhận ra mình sai nhiều thứ:
1. Tôi cứ tin mãi vào tình yêu định mệnh, thật ra chả có cái gì gọi là định mệnh mà chỉ có sự cố gắng của cả hai trao dồi cho tình yêu
2. Tôi tin vào sự cứu rỗi và trách nhiệm trong tình yêu, kể cả khi họ rời đi, tôi vẫn tin rằng mình có trách nhiệm, nhưng điều đó rất sai, vì chỉ khi họ còn ở lại, họ còn bên ta, họ còn kiên nhẫn và trong mối quan hệ với mình, mình mới nên tin vào trách nhiệm của mình với họ
3. Và khi bước vào tình yêu mà không có tiêu chuẩn cho bản thân, tôi mới thấy mình dễ dàng hạ thấp mình đi rất nhiều
4. Tôi sợ mất, kể cả khi đã mất họ rồi. Và đáng lẽ mình tốt vậy, họ mới là người sợ mất mình mới đúng chứ

Kết lại, tôi tin rằng, những bài học này từ bây giờ sẽ là đường hướng để tôi thật sự bước vào đời sống tình yêu, với một năng lực yêu giỏi hơn, tỉnh táo hơn và bền vững hơn