Tôi muốn lựa chọn khoảng khắc tồi tệ nhất để viết những câu chữ trong trái tim tôi, không phải để mô tả sự chết dẫm của nó mà để viết lên những suy nghĩ tương tự mà bạn đang có, để nói với bạn rằng, bạn có tôi - người hiểu bạn.
Phải, có những khoảng khắc rất kì lạ, bạn không biết mình là ai, bạn cần một người để hiểu, bạn gọi điện cho người thân và họ lại nói những câu chết dẫm như cố gắng lên và rồi mọi thứ dừng lại ở đó vì bạn biết rằng họ chẳng bao giờ thực sự muốn để tâm hay quan tâm đến bạn.
Chính là cái cảm giác lồng ngực bạn đang đau đến tận cùng, nước mắt bạn không thể ngừng chảy vì một bài hát hay bài viết nói lên cảm xúc của bạn, bạn mong một ai đó đến và ôm bạn vì chính bạn, nhưng không có một ai.
Chính là cái cảm giác bạn biết rằng những xúc cảm có trong mình là tồi tệ, những quyết định hay suy nghĩ của mình là kém lí trí nhưng mình không thể ngừng nghĩ về chúng, là sự để mặc cho thời gian trôi đi, cho vấn đề tạm hoãn để yên ổn hơn về rồi chấp nhận chúng như quyết định của thời gian.
Cũng chính là cảm giác mà bạn cảm nhận được rằng bạn không thuộc về cộng đồng nơi mình đang sống, bạn lạc lỏng, đơn côi và cảm giác vấn đề của mình quá nhỏ để có thể nói hoặc kể với ai đó.
Cũng chính là cảm giác mà bạn cảm thấy mình quá nhỏ bé, yếu đuối, vô dụng với thế giới đầy tài năng, bận rộn ngoài kia.
Cũng chính nữa là cảm giác bạn cảm thấy rằng mình như một người vô hình, những người thân cận nhất cũng không ở bên cạnh mình những ngày khốn khó nhất, bạn cảm thấy mình chỉ có một mình và đổ lỗi cho tất cả những người xung quanh.
Bạn tránh né tất cả những cuộc trò chuyện, những sự giúp đỡ, những sự thương hại vì biết rằng bạn vẫn còn cái tôi, lòng tự trọng.
Bạn có những vấn đề chết tiệt, bạn đấu tranh với những thứ nhỏ bé nhất trong khi những người khác cứ nói luyên thuyên về những thứ to lớn làm bạn cảm thấy chết dẫm và lạc lõng.
Bạn chỉ cần một người để lắng nghe, nhưng không có một ai cả...
Sẽ có những lúc rất tồi tệ, sẽ có những lúc nước mắt của bạn rơi chỉ mình bạn biết dù bạn rất cần một bờ vai để dựa vào, một ai đó để lắng nghe giãi bày của bạn, cũng có những câu chuyện hay những thứ bạn không thể nói với ai vì lòng tự trọng của mình, tôi hiểu chứ.
Sau tất cả, bạn vẫn còn bản thân, bạn vẫn còn trái tim của chính mình...
Nếu may mắn, sẽ có những cộng đồng, hoặc ít nhất một vài hoặc một ai đó đến với bạn, một thời điểm nào đó, đừng lo lắng vì thế giới này rất rộng lớn.
Một cách không phán xét, tôi cũng đã có rất nhiều khoảng khắc rất cô đơn trong cuộc sống, kể cả lúc đang viết này, trái tim và lồng ngực tôi cảm thấy rằng mình rất muốn kể lể với ai, tôi cũng đổ lỗi cho người khác vì không quan tâm đến mình, dù vậy, tôi biết chỉ mình mới có thể hiểu và tin tưởng con đường mình đã chọn vì thế tôi buộc phải tin tưởng chính mình và rồi nó mới có thể dẫn dắt người khác tin vào tôi.
Quay trở lại, bạn không nhất thiết phải có suy nghĩ tương tự, ý tôi muốn nói rằng lúc bạn đang cô đơn nhất, hãy nhớ rằng chắc chắn vẫn còn thế giới rộng lớn ngoài kia, còn rất nhiều con người cùng suy nghĩ với bạn, dù bạn có biết hay không.
Trường hợp kém may mắn nhất là, bạn không có ai đồng cảm với mình cả thì bạn vẫn còn chính mình, bạn hãy nhớ chính sự khác biệt của bạn đã dẫn bạn đến với sự cô đơn thì hãy nhớ rằng cũng chỉ chính bạn mới có thể chứng tỏ nên sự khác biệt của mình là không hề gì cả vì nếu bạn không tin chính mình thì sau đó sẽ không có ai tin bạn cả.
Một sự thật có thể là do bạn chưa chứng minh được quan điểm hoặc suy nghĩ của mình cho đến khi bạn biến nó trở thành sự thật, vì thế, điều quan trọng nhất, tin tưởng chính mình, bạn nhé. Dù vậy điều đó cũng không có nghĩa là bạn không được phép tâm sự với ai, trường hợp xấu nhất mà bạn cảm thấy mình thật tệ mà không có ai lắng nghe hoặc không ai hiểu điều bạn đang nghĩ, ít nhất bạn hãy cứ kể ra cảm xúc của mình, ít nhất hãy làm điều đó vì nó sẽ khiến bạn dễ chịu hơn, sau đó chính sự cởi mở sẽ có thể thay đổi một vài thứ, và ít nhất ở đây sẽ có việc để bạn có thể tiếp tục suy nghĩ về chúng và thay đổi.
Nếu bạn sống trong thế giới của những thiên thần mà bạn lại muốn trở thành một ác quỷ, vậy thì hãy trở thành ác quỷ và chứng minh bạn xứng danh với vị trí ác quỷ đó.
Điều cuối là, tôi không phải thần thánh, tôi cũng chỉ là một người bằng da bằng thịt như bạn, cũng cố nỗ lực để sống và tồn tại, vì thế tôi cũng cô đơn và cố gắng vượt qua chúng. Cũng vì điều đó, tôi muốn nói rằng, chẳng có giải pháp nào cả, hãy cố gắng mở lòng hơn, bỏ qua cái tôi và chấp nhận rằng thế giới thật rộng lớn, dù vậy đừng quên mất chính mình là ai, cũng đừng vì sự cô đơn mà hận thù hay oán trách. Bạn là động vật, bạn có tư duy riêng biệt và bạn biết chắc bạn cũng cần cộng đồng để kết nối, vì thế nếu cô đơn, cứ gậm nhấm chúng đi và rồi cùng vượt qua, bạn nhé.
From Thien.
Nguồn ảnh: BBC
Bài viết thuộc sở hữu của Trần Duy Thiện
Nếu muốn sao chép bài viết, vui lòng liên hệ tác giả hoặc đính kèm tên trước khi đăng bài.
Please ask for permission if you want to copy my post
Email: thien.tran.peter@gmail.com

0 Nhận xét